Bởi bạn là người sòng phẳng. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Và cũng thật dễ hiểu. Thật lòng, tôi muốn khóc. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Bố mẹ con cũng buồn. Làm ơn nhanh nhanh cho. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Không không cần gì cần ai nữa. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Ba năm… Ba năm thì không tính được.